Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hay nhất

Dưới đây là một số mẫu bài văn Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hay nhất do Trường Cao Đẳng Kiên Giang soạn. Kính mời quý độc giả theo dõi để có thêm ý tưởng cho những bài viết của mình.

Dàn ý Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ 

Mở bài

Ngày…tháng…năm… Bạn…

Thân bài

a) Những lí do thăm hỏi đầu thư.

  • Lí do viết thư: Tưởng tượng: Ví dụ: Soạn vỡ thấy tấm hình lớp chụp chung…
  • Lí do gửi thư để hỏi thăm: Quan tâm tới bạn, muốn biết tin tức và chia sẻ về những kỷ niệm xưa.

b) Nội dung thư:

  • Giới thiệu tên trường: trình bày tên trường và nhắc tới thời khắc tới trường, đồng thời giảng giải lý do tới trường.
  • trình bày tuyến đường tới trường: So sánh sự thay đổi của tuyến đường từ trước tới nay và chia sẻ xúc cảm về điều này.
  • trình bày những phòng lớp: Tả cảnh trong những phòng lớp, bao gồm phòng vi tính, phòng thực hành, và cả sự thay đổi về dụng cụ và thiết bị. So sánh với trước đây.
  • trình bày khoảng sân trường: So sánh sự thay đổi của khoảng sân trường, bao gồm băng ghế, cây bàng và cây phượng. Liệu chúng còn giữ nguyên hay đã được thay thế bằng cây khác.
  • trình bày những hình ảnh, sự vật gắn với kỷ niệm xưa: Chia sẻ về những kỷ niệm và xúc cảm liên quan tới thầy cô và bạn bè.
  • Gặp lại thầy cô: Nói về việc gặp lại thầy cô. Liệu thầy cô cũng còn ở trường không, hoặc thay đổi thế nào. Đề cập tới thầy hiệu trưởng, liệu ông ấy đã về hưu hay đã mất.
  • Gặp lại thầy cô chủ nhiệm lớp 9A: trình bày sự thay đổi của cô chủ nhiệm lớp, nhưng vẫn nhắc tới những nét đặc trưng còn lại, chẳng hạn giọng nói, ánh mắt, khuôn mặt lộ vẻ xúc động.
  • Cô trò nhắc lại kỷ niệm cách đây 20 năm: Trò hỏi thăm những thầy cô cũ, báo cho cô biết tình hình một số bạn học và chia sẻ về công việc của mình.
  • Tâm trạng cô: trình bày tâm trạng của cô sau khi nhìn lại những kỷ niệm cách đây 20 năm. xúc cảm, ý nghĩ, và cảm nhận về sự trưởng thành và thay đổi của mình.
  • Tình cảm của em: Chia sẻ tình cảm của bạn đối với cô, cảm ơn cô vì những kỷ niệm đẹp và sự hỗ trợ trong quá khứ.

Kết bài

Cuối thư, thăm hỏi về sức khoẻ của cô và chúc mừng cô. Kết thúc bằng lời chào thân ái và kí tên.

Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ – Mẫu số 1

Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, sau 20 năm xa vắng, tôi đã quay trở lại ngôi trường xưa. Trường đã lưu giữ vô số kỷ niệm vui buồn của thời học trò, gắn liền với thầy cô và bạn bè…

Wow! Trời xanh trong sạch và ánh nắng rực rỡ tràn ngập khắp nơi. Trong tâm hồn tôi, những tia sáng ấy cũng tỏa sáng, làm lòng tôi phấn chấn, như thể tôi mới bước chân tới đây. Ngay khi tiến sắp cổng trường, tôi nhìn thấy bảng điện tử chạy chữ: “Trường Trung học cơ sở Nguyễn Huệ”. Một vài bước tiếp theo, cánh cổng tự động mở ra. Kỷ niệm về những ngày xưa ùa về, mỗi khi thầy cô tới trường, chúng tôi phải chạy tới mở cửa sắt cũ kỹ, với âm thanh “cót… két…” đáng yêu tới lạ. Tôi cảm thấy thương cảm vì thời khắc đó trường chúng tôi thiếu hụt về hạ tầng. Sau cánh cửa tự động đó, có một hàng cây xà cừ vươn mình với những cành lá lung linh hai bên đường vào trường. Những chiếc lá đung đưa trong gió, như đón chào và chào đón tôi. Sân trường đã không còn như trước đây. Những “ổ voi” to lớn đã được thay thế bằng những viên gạch chống trượt. những tòa nhà học mới được xây dựng hoàn toàn. Ngôi trường xưa nay đã trở nên hoàn toàn mới mẻ. Giữa sân trường, tôi thấy một tượng đài cao trông rất uy nghi, tưởng nhớ người anh hùng áo vải mà trường đặt tên theo – Nguyễn Huệ.

Khi bước vào những phòng học, không khí trong sạch lan tỏa tới mức tôi cảm thấy thật thoải mái. những thiết bị dạy học đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Ngày xưa, chỉ có một tấm bảng gỗ được sơn đen, nhưng bây giờ đã được thay thế bằng đèn chiếu. Điều này làm cho giờ học trở nên sống động hơn và giúp thầy giáo giảng dạy một cách dễ dàng hơn. Không còn bụi phấn bay lên làm mất thời gian làm sạch tóc và quần áo. Dãy bàn học cũng đã được thay mới. Những chiếc bàn gỗ cũ đã được thay bằng i-nốc bóng nhoáng, tạo cảm giác thoải mái cho học sinh khi ngồi học. Ngay khi tôi vừa thăm xong những phòng học, tiếng của một thầy giáo vang lên qua quýt, mời tất cả những cựu học sinh tập trung để khởi đầu buổi lễ…

Thật là hạnh phúc nếu như tôi có thể quay lại quãng thời gian học cũ, ngồi trên ghế nhà trường, chia sẻ tri thức và tham gia vào những trò chơi vui vẻ và thú vị. Tôi ước mơ rằng từ ngôi trường này sẽ phát sinh ra nhiều tài năng giúp quốc gia ngày càng phát triển. Đó chỉ là ước mơ nhỏ bé của tôi, nhưng tôi tin rằng điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ – Mẫu số 2

[Địa chỉ của bạn cũ] [Ngày]

Chào bạn thân mến,

Ngày ngày hôm nay, tôi viết những dòng này để chia sẻ với bạn về một chuyến thăm trường cũ đầy ý nghĩa và xúc động. 20 năm đã trôi qua kể từ khi chúng ta tốt nghiệp trường trung học cũ, nhưng những kỷ niệm và tình cảm với trường vẫn còn mãi trong lòng chúng ta.

Tưởng tượng của tôi đã đưa tôi trở lại trường cũ vào một buổi sáng đẹp. Tôi tới ngay trước cổng trường, và những hàng chữ “Trường Trung học cơ sở Kim Đồng” trên biển hiệu vẫn đầy thân quen. Tôi đã cảm nhận được tình yêu nghề của những người lãnh đạo trường khi thấy cổng trường vẫn mở rộng, sẵn sàng đón chào học sinh. Trong lòng, tôi ngấm ngầm nguyện cầu rằng trường vẫn đang được truyền đạt tri thức và nuôi dưỡng tâm hồn cho những thế hệ trẻ.

Tôi tiến vào trong trường và trông thấy rằng có rất nhiều thay đổi so với thời chúng ta học. Tôi đi qua dãy phòng học khu A, nơi đã trải qua sự tu sửa và cải tạo. Những tòa nhà đã được trang trí lại với màu sắc mới, tượng trưng cho sự thay đổi và sự phát triển của trường. Một phòng bảo vệ lớn và hiện đại thay thế cho khu phòng nhỏ trước cổng trường. Tôi không khỏi nhìn ngao ngán, nhưng cũng cảm thấy vui mừng khi biết rằng trường đã tạo điều kiện tốt hơn để bảo vệ học sinh và nhân viên.

Tiếp tục hành trình, tôi đi qua những phòng lớp và khám phá những thay đổi khác. Phòng vi tính đã thay đổi, và tôi có cảm giác như công nghệ đã trở nên phổ biến hơn trong giáo dục. những phòng chuyên môn, phòng đoàn đội và phòng giám hiệu cũng đã trải qua sự thay đổi. Nhìn lại quá khứ, tôi không thể không so sánh với thời khắc chúng ta học, nhưng cũng không thể không trông thấy những cải tiến và sự phát triển mà trường đã đạt được. Dụng cụ và thiết bị trong những phòng lớp cũng đã được nâng cấp, cho thấy trường đã đầu tư và săn sóc tốt hơn cho môi trường học tập của học sinh.

Khoảng sân trường, nơi chúng ta từng chơi đùa và tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ, cũng không tránh khỏi sự thay đổi. Tôi nhìn thấy những hàng ghế, gốc bàng và hàng phượng, những người bạn thân cùng chúng ta từng ngồi trò chuyện, chia sẻ buổi trưa. Một phần trong tôi cảm thấy buồn nhưng cũng thấy vui mừng khi thấy rằng những ký ức của chúng ta vẫn còn sống và trường vẫn giữ gìn những di sản của quá khứ.

Gặp lại những thầy cô là một trải nghiệm đáng nhớ. Một số thầy cô vẫn đứng đây, truyền đạt tri thức và yêu thương học sinh như trước. Tuy nhiên, cũng có những thầy cô đã nghỉ hưu hoặc đã qua đời. Nhưng niềm vui và tình cảm mà chúng ta dành cho họ vẫn mãi không thay đổi. Gặp lại chủ nhiệm lớp 9A, tôi cảm nhận được sự thay đổi của cô nhưng vẫn trông thấy những nét thân thuộc trong giọng nói, ánh mắt và khuôn mặt cô. xúc cảm tràn đầy khi chúng tôi nhắc lại những kỷ niệm xưa, chia sẻ về cuộc sống và công việc của mình.

Cuối cùng, khi buộc phải rời khỏi trường và trở về với cuộc sống người lớn, tôi không thể không cảm nhận được sự đau lòng và nuối tiếc. Những kỷ niệm và tình cảm đối với trường cũng như cô bạn của chúng ta vẫn còn mãi trong tâm trí và trái tim tôi. Tôi xin chia sẻ những suy nghĩ này với bạn, bởi tôi biết rằng nếu như bạn cũng có mặt tại trường cũ ngày ngày hôm nay, chắc chắn bạn cũng sẽ có uẩn khúc tương tự. Tôi chắc chắn rằng nếu như bạn có thời cơ tới thăm trường cũ, những xúc cảm và kỷ niệm sẽ tràn đầy trong lòng bạn.

Cuộc sống đã mang chúng ta đi khắp nơi và đưa tới những thử thách mới. Tuy nhiên, trong lòng tôi, tình cảm với trường và bạn bè vẫn mãi không thay đổi. Chúng ta đã cùng nhau trải qua những kỷ niệm đáng nhớ, tham khảo và phát triển cùng nhau. Dù cho đã có sự thay đổi và thời gian trôi qua, nhưng những gì chúng ta đã trải qua và xây dựng cùng nhau vẫn còn sống mãi trong tâm hồn.

nếu như có dịp, chúng ta hãy cùng nhau trở lại trường cũ, nhìn lại quá khứ và chia sẻ về những thăng trầm của cuộc sống sau này. Chúng ta có thể nhìn lại những năm tháng trôi qua, cùng nhau cười và khóc, nhưng đặc biệt là cảm ơn những người thầy cô đã dạy dỗ và hướng dẫn chúng ta trở thành những người mạnh mẽ hơn ngày ngày hôm nay.

Dù cho cuộc sống đã đưa chúng ta đi xa nhau, nhưng tôi tin rằng tình bạn và kỷ niệm tuyệt vời của chúng ta sẽ mãi mãi tồn tại. Hy vọng rằng chúng ta sẽ có thời cơ gặp gỡ, trò chuyện và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ cùng nhau trong tương lai.

Hãy nhớ rằng trường cũ vẫn luôn mở cánh cửa chào đón chúng ta và sẵn lòng để chúng ta trở về bất cứ lúc nào. Kỷ niệm của trường cũng như tình bạn chúng ta đã xây dựng không chỉ là một phần quan trọng trong quá khứ, mà còn là nguồn cảm hứng và động lực để tiến về phía trước.

Chúng ta đã đi qua rất nhiều trong suốt 20 năm, và tôi tin rằng chúng ta sẽ tiếp tục xây dựng những kỷ niệm mới và chia sẻ những thành công trong tương lai. Hãy giữ vững ý thức kết đoàn và sự gắn kết với trường cũ. Dù cho chúng ta đã trở thành những người lớn, có công việc và gia đình riêng, nhưng tôi tin rằng chúng ta vẫn có thể tạo ra những thời cơ để gặp gỡ và tương tác với nhau.

Ngoài việc thăm trường cũ, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể tổ chức một buổi họp mặt đặc biệt, một cuộc họp lớp để chia sẻ những trải nghiệm, những câu chuyện và những thành công mà mỗi người trong chúng ta đã đạt được trong suốt thời gian qua. Đó sẽ là một dịp để tái lập mối quan hệ và thể hiện lòng hàm ơn đối với những người đã cống hiến để chúng ta trở thành những người mạnh mẽ và tự tin ngày ngày hôm nay.

thỉnh thoảng, cuộc sống nhường nhịn như quá bận rộn để chúng ta có thể dành thời gian cho nhau. Nhưng tôi tin rằng nếu như chúng ta thực sự muốn, chúng ta sẽ tìm được thời gian để hội ngộ, tạo ra những kỷ niệm mới và xây dựng mối quan hệ sâu sắc hơn. Hãy cùng nhau tạo nên những dự kiến và kế hoạch để gặp gỡ, chia sẻ và thể hiện tình bạn một cách thường xuyên.

Cuộc sống là một hành trình dài, và chúng ta cần nhau để vượt qua những trở ngại và chia sẻ niềm vui. Hãy để trường cũ và những kỷ niệm đẹp của chúng ta luôn sống mãi trong tâm hồn và truyền cảm hứng cho chúng ta tiếp tục đi trên tuyến đường của mình.

Cuối cùng, tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất tới bạn và gia đình. Hy vọng rằng cuộc sống sẽ tràn đầy niềm vui, thành công và sức khỏe. Hãy nhớ rằng chúng ta luôn có một nơi gọi là “trường cũ”, nơi chúng ta có thể trở về và cảm nhận lại những kỷ niệm tuyệt vời của chúng ta.

tình thực, [Tên của bạn]

Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ – Mẫu số 3

Tuấn An thân mến!

ngày hôm nay, có nhẽ là một ngày đáng nhớ nhất. Ngày mà tôi được trở về tuổi thơ, trở về nơi đầy kỷ niệm. Tuy nhiên, giờ đây tôi không còn là người của hai mươi năm trước. Tôi không còn là một học sinh như trước đây, mà tôi quay trở về như một phụ huynh. Tôi trở về nơi mà tôi đã có những kỷ niệm đẹp trong bốn năm thời trung học. Đó chính là trường của tôi, ngôi trường tọa lạc trên tuyến đường Nguyễn Trãi, trường Trung học cơ sở Kim Đồng. Bây giờ, tôi viết thư này để kể cho cậu nghe về buổi thăm trường ngày hôm đó.

Sáu giờ sáng, tôi đeo trên vai một chiếc cặp xinh xinh, nhưng nó không phải là của tôi mà là của đứa con bé nhỏ mới bước vào lớp sáu. Tôi hiểu được cảm giác ngỡ ngàng của con tôi, nó chưa quên được những ngày thơ ấu chúng ta đã chơi đùa cùng nhau. quả thực, lúc đó tôi cũng không khác gì con tôi. Bạn có biết không, khi đứng trước cổng trường, tôi đã nghĩ trong lòng, đã hai mươi năm rồi, sao cái cổng trường vẫn cảm thấy thân yêu tới thế! vì sao chúng ta đã không dành thời gian để ngắm nhìn nó trong bốn niên học trước? Trước cổng trường, mọi thứ vẫn giữ nguyên, không thay đổi gì nhiều.

bác bỏ vẫn đứng đó, hàng chữ “Trường Trung học cơ sở Kim Đồng” vẫn thân quen. nhường nhịn như bác bỏ cổng vẫn yêu nghề và muốn đón học sinh vào đây. “Vậy thì tôi nhờ bác bỏ săn sóc thằng con giúp tôi nhé!” – Tôi nghĩ trong lòng. Tôi dẫn con vào trường, phòng bảo vệ đã thay đổi rất nhiều so với trước, không còn là một khu phòng nhỏ nhắn trước cổng nữa, nó đã trở thành một “phòng bảo vệ” thực thụ. Tôi vào trong, nó được mở rộng và sơn màu vàng nhạt. Còn có máy tính để thống kê gửi xe nữa, tôi nhìn xung quanh, hai bác bỏ bảo vệ vẫn ngồi đó. Tóc những bác bỏ có vẻ đã có vài sợi bạc trắng, đồng phục của hai bác bỏ vẫn không thay đổi, vẫn là màu xanh rêu thân thuộc. Có vẻ như nó đã nhạt dần, có nhẽ để nhắc nhở học sinh nhớ công sức của những người bảo vệ.

Tiếp theo, tôi nhìn về dãy nhà khu A. Nó đã được sửa chữa nhiều, giờ đây nó khoác lên mình chiếc áo mới. Một áo hai màu, trên là màu vàng nhạt, dưới là màu nâu. Ôi, khu A từng ngày nhường nhịn như đã quên tôi rồi! Tôi nhấn khuất xúc cảm và bước vào bên trong. Sân trường vẫn còn như xưa nhưng phòng máy tính đã biến mất. Thay vào đó là phòng bóng bàn, chắc hẳn nhà trường đã thêm môn này vào chương trình thể dục ngoại khóa? Con tôi chạy lên lầu nhanh chóng, bước vào lớp, trong khi tôi vẫn đứng ở đó.

Tôi đắm chìm trong cái nhìn toàn cảnh của ngôi trường thân yêu, nó trông thân thuộc mặc dù đã có những thay đổi nhỏ, nhưng vẫn mang trong lòng một cảm giác lộn lạo. Nó vẫn là ngôi trường của hai mươi năm trước, một ngôi trường đầy kỷ niệm. Điều trước hết thu hút ánh mắt tôi là sân trường, nó rộng hơn so với trước đây rất nhiều, và còn có cả khu vực chơi thể thao với bàn bóng, sân bóng rổ,… Tôi nghĩ, “Những học sinh ngày nay thật may mắn, không thể so sánh với thời của mình”. Tiếp theo, tôi bước vào nơi không còn xa lạ với tôi, đó là “phòng giám thị”. Nơi đây đã gợi lại trong tôi rất nhiều kỷ niệm, từ niềm vui tới nỗi buồn và cả những lúc sợ hãi, không khác gì hai mươi năm trước. những thầy cô vẫn như xưa, nhưng có thêm vài người mới. Tôi lễ phép chào hỏi những thầy, tôi nghĩ rằng sau bấy nhiêu thời gian, họ chắc chắn đã quên tôi. Tôi bất thần khi thầy Sinh – người thầy mà tôi trước đây rất sợ hãi, bỗng trông thấy tôi, “A! Thiên Bảo đây à, thằng học trò tinh nghịch nhất trường phải không?”. Tôi chỉ biết cười trong lòng rung động. Tôi nhìn xung quanh, vẫn tương tự, chỉ có điều ba mươi hai chiếc camera ngày xưa giờ đã “nảy nở” thành sáu mươi bốn cái. Tôi chào những thầy, rồi bước ra khỏi phòng. Bạn có biết không, tôi đã bất thần khi thấy một người phụ nữ đang đi lại sắp, không xa lạ chính là cô chủ nhiệm lớp chín của tôi.

Tôi cảm động, không thể nói nên lời, trong lòng ước ao ôm lấy cô. Tôi tiến sắp lại cô. Cô giờ đã có tuổi, mái tóc đen huyền ngày xưa của cô cũng đã phai theo thời gian. Trán cô đã có rất nhiều nếp nhăn hơn. Cô nhìn tôi một lúc, như đang kiểm tra lại ký ức của mình. Bỗng cô thốt lên với giọng truyền cảm ngày xưa, “A! Thiên Bảo phải không?”. Tôi xúc động cúi chào cô, cô vỗ nhẹ vào vai tôi và hỏi thăm nhiều điều. Sau đó, hai cô trò chúng tôi cùng đi thăm quan những lớp học. Chẳng mấy chốc, đã hơn tám giờ, tôi phải trở về và đối mặt với vai trò người lớn. Tôi phải đi làm. Cô tiễn tôi ra ngoài cổng. Hai cô trò nhìn nhau đầy lưu luyến. Tôi chào cô và lên xe về.

Buổi trở về trường ngày hôm nay đã đánh thức trong tôi biết bao kỷ niệm từ niềm vui tới nỗi buồn. Thật đáng tiếc là bạn không thể ở đây cùng. nếu như bạn có ở đây, chắc chắn bạn cũng sẽ có những suy nghĩ và xúc cảm giống như tôi. Tôi cũng hối tiếc vì ngày xưa tôi không quyết tâm làm người ngoan ngoãn, mà lại gây ra sự đau lòng cho thầy cô. Giờ đây, tôi đã là một người cha trung niên, đã có công việc ổn định. Nhưng đối với tôi, tôi vẫn mãi là một cậu học trò tinh nghịch của cô tôi, của trường tôi.

Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ – Mẫu số 4

Gửi Tường Vi thân mến!

Không bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có người khiến tôi cảm thấy bổi hổi như thế này. Những xúc cảm đong đầy trong lòng và chỉ có bạn mới hiểu được. ngày hôm nay, tôi trở về ngôi trường cấp 2 đáng yêu của chúng ta, sau hai mươi năm xa vắng…

Ánh nắng mùa hè chói chang vẫn còn tỏa sáng dù đã là chiều tà, tia nắng vẫn vui đùa trên những tán cây, ngôi trường cũ hiện lên thân quen, gợi nhớ và không còn vẻ trang nghiêm như trước… Tôi lặng lẽ đi quanh sân, ngắm nhìn từng cánh đồng cây để cảm nhận sự khác biệt trong tâm trí về cảnh quan thân thuộc này. có nhẽ, dù đã hai mươi năm xa vắng, dù có bao nhiêu thế hệ học sinh tới và đi, trường vẫn giữ nguyên, vẫn không thay đổi trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi…

Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã tới giờ tan trường, tôi lặng lẽ tìm một góc khuất – Tường Vi suy đoán xem đó là chỗ nào? Cầu thang dưới lòng đất mà chúng ta thường trốn trong trò ú tim ngày xưa! nhắm mắt nhắm mũi lại và tôi nghe như tiếng trống trường thân thuộc vang lên trong tai. Tưởng tượng ra những hình ảnh của đám trẻ chen chúc từ những lớp học, vui vẻ gọi nhau, cãi nhau, nô giỡn, cùng nhí nhảnh như chúng ta ngày xưa… Màu áo trắng, tôi nhớ như in! Chỉ còn một hai năm nữa, ngày chia tay, họ sẽ giống chúng ta ngày xưa, chia sẻ lưu bút trên áo trắng của nhau…

Sau một thời gian dài, tôi vẫn chưa muốn rời khỏi đó, tôi lắng tai nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường bóng mát với những tán cây xanh, yên tĩnh trong ánh nắng vàng của mùa hè và tiếng ve sầu. Xa xa, sắp góc hồ nước, một cây me to lớn trông rất sôi động. Tôi trông thấy đó chính là gốc me non mà chúng ta đã trồng năm xưa, bỗng cảm thấy nhớ nhung. Bước lên cầu thang, tôi tìm lại phòng học cuối cùng ở tầng ba, nơi mà bốn mươi sáu đứa bạn trong lớp của tôi đã từng tụ tập. Đây, lớp học đó, ngay trước mắt là chiếc ban công thân thuộc, đợi tôi bước vào và tìm lại những hình ảnh hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn ba là của tôi, nơi đã chứng kiến tôi khóc, tôi cười và cả những lúc tôi nói chuyện riêng. Còn cách đó hai bàn, đó là chỗ của bạn nhớ không? Dù xa nhưng hai chúng ta vẫn có thể nói chuyện riêng, thật tuyệt vời!

Hôm đó tôi không gặp được những thầy cô giáo cũ, chỉ thấy những kỷ niệm tuổi học trò tràn về, những buổi ngồi học dưới gốc cây phượng, những kỳ thi căng thẳng, hồi hộp tới mồ hôi. Tất cả đã rất xa, nhưng lại cảm giác như mới chỉ là hôm qua.

Tường Vi ơi! Chúng ta hãy hứa gặp nhau một ngày nào đó nhé! Biết rằng mọi người đều bận rộn với công việc, nhưng tôi thực sự muốn gặp bạn dưới những tán cây của ngôi trường yêu quý này, để hồi ức về những ngày xưa!

hứa gặp bạn sớm thôi.

Thân ái!

Người bạn của bạn.

Anh Ngữ Quốc Tế ISEC

Hãy gặp gỡ giáo viên tiếng Anh của chúng tôi - đam mê, giàu kinh nghiệm và tận tụy trong việc truyền cảm hứng cho học sinh với kỹ năng ngôn ngữ mở ra cánh cửa đến vô số cơ hội.

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button